Canh xuong heo
Những Lời Chúng Tôi Nói Ở Bệnh Viện Bên Bờ Biển
May 2,
Điểm: /5 dựa trên ấn tượng cũ nên nếu đổi ý mình sẽ update sau.
Đây là bài hồi đấy mình viết cho cuộc thi kỉ niệm sách Kim Đồng nên nghe hơi văn với mang vibe khác lắm =))) Hôm bữa mình mới lục tìm lại được nên quyết định đăng luôn. Mình cũng quên gần hết nội dung rồi nhưng rất ấn tượng world building của nó, hợp gu mình cực. Cuốn này không đưa mình "xuyên không" hẳn vào trong đấy nhưng khiến mình có cảm giác là 1 spectator bất tử và vô hình, đứng xem từ đầu đến cuối vì thiết lập nhân vật và tuyến truyện rất gần gũi, rõ ràng: Từ trong nhà đi ra ngoài đường, xong lại loanh quanh khu mình sống, rồi gặp gỡ bạn bè ở những chỗ khác Nói chung là "fresh".
1 cơn đại dịch càn quét quy mô lớn giáng xuống thị trấn yên bình nọ chính là khởi nguồn cho chuỗi bi kịch xảy ra sau đó. Cùng với sự xuất hiện ấy là “cuộc xâm lược” của những sinh vật khổng lồ kì lạ mà người duy nhất còn sống sót trong thị trấn, Sou, tin rằng chúng có mối liên hệ với những sinh mạng thân cận mà căn bệnh đã cướp đi từ cậu.
Sou cãi nhau với bố mẹ trong bữa tối nọ vì 1 chuyện nhỏ nhặt để rồi phải hối hận ngay chỉ chưa đầy một tuần sau đó khi cậu chứng kiến sự ra đi bất ngờ không một lời từ biệt của cả 2 người. Họ đã lây bệnh từ Sou nhưng chỉ có 1 mình cậu sống sót. Nhiều đứa trẻ đồng trang lứa khác cũng đều sở hữu sức mạnh đặc biệt cho riêng mình sau khi nhiễm bệnh, cùng chiến đấu cho một tương lai mờ mịt phía trước. Đằng sau bi kịch là những cái chết, chúng gắn liền với nhau và hiện diện khắp mọi nơi.
Qua mỗi bước chân, hành động, cậu đều cảm thấy cái chết thảm khốc đang cận kề hơn bao giờ hết. Dường như lúc nào những cá thể mang nghĩa vụ phải chiến đấu còn sống sót luôn phải đứng bên bờ vực lằn ranh sinh tử. Người bạn trong một phần nghìn giây trước đang nở nụ cười với mình liền chỉ còn lại một cái đầu với niềm vui le lói chưa kịp tắt trên khuôn mặt. Tất cả những cảm giác chết chóc đó đã hằn sâu trong Sou, khiến cậu chợt nhận ra sinh mạng con người mong manh đến thế nào.
Cùng năng lực mạnh mẽ mà những người trẻ có được là sự bào mòn trong tâm hồn non nớt. Tất cả những xúc cảm tiêu cực bao gồm: đố kỵ, sợ hãi, thù ghét, thất vọng, bất lực… lần lượt trỗi dậy và đồng loạt làm kiệt quệ họ. Mỗi lần kể về câu chuyện tưởng chừng chỉ lặp lại xuyên suốt mạch truyện là 1 lần Sou phải đối mặt với quá khứ đau thương. Dẫu dòng chảy thời gian có đưa quỹ đạo cuộc sống trở lại như thường nhật nhưng kí ức về khoảng thời gian ác mộng đó vẫn còn đọng lại rất rõ trong tâm trí người phải trực tiếp trải qua. Cái chết vẫn hiện hữu cùng với bao yêu thương, giấc mơ và nuối tiếc dang dở của những đứa trẻ siêu nhiên đã đặt cược chính mạng sống chúng vào cuộc chiến đó.
“Giấc mơ không phải là thứ mà con người có thể lựa chọn. Đột nhiên, vào một ngày đẹp trời nọ, nó đứng chắn giữa con đường mà họ đi, chẳng thèm hỏi ý kiến đã tự tiện xâm nhập vào trong số mệnh của bọn họ. Chính vì vậy, thậm chí đã có những người phải chết.” Chết khi ước mơ chưa được hoàn thành không có nghĩa là kết thúc. Miễn vẫn còn những trái tim đồng điệu thì ước mơ vẫn sẽ được duy trì và nối tiếp cho đến mai sau. Chẳng phải giấc mơ chính là thứ gắn kết con người lại với nhau dù ở trong bất cứ thời điểm nào: quá khứ, hiện tại hay tương lai? Những đứa trẻ đã mất đi gia đình tin tưởng vào mối liên kết đó nên chúng không ngừng chiến đấu để bảo vệ nhiều sinh mạng nhất có thể.
Sou đã tỏ tình với người con gái mình thích sau cuộc chiến, trong một hoàn cảnh không thể bất ngờ hơn. Bầu không khí nhuộm màu hồng của tình yêu đôi lứa trái ngược hoàn toàn với bối cảnh hơn nửa đầu cuốn sách. Chính cô gái được tỏ tình ấy cũng ngạc nhiên, nhưng có vẻ cô đã nhận ra tình cảm của cậu từ lúc còn chiến đấu cùng nhau. Ngay cả khi nằm giữa biển lửa chiến tranh, con người vẫn le lói tình cảm và không hề đánh mất đi những thứ rất “người” của mình. Họ chắc hẳn đã hy vọng về một tương lai hòa bình nơi có thể bộc lộ những cảm xúc chân thành đó một cách tự nhiên như trước. Oái oăm thay, số phận đã được định đoạt sẵn một cách bất công; những đứa trẻ trở về đều phải điều trị trong bệnh viện và lần lượt rời xa nhau, bằng cách này hoặc cách khác. Ước nguyện được sống chung dưới một mái nhà, thậm chí có một hạnh phúc bình thường cũng không thể. Đó là cái “nghiệp” mà Sou và bạn của mình phải gánh vác.
Chúng ta định nghĩa “tận thế” là gì? Có người cho rằng đó là khi trái đất bị hủy diệt; có người lại nghĩ đó là khi có một thảm họa thiên nhiên kinh hoàng giáng xuống. Dưới góc nhìn của cậu trai đặc biệt kia, thế giới kết thúc khi con người không còn một ai ở bên. Quan niệm đó làm mình suy nghĩ lại về tầm quan trọng của mối quan hệ giữa người với người. Ngay cả những tên ma hài khổng lồ cũng không thể bỏ mặc khi có một con bị bắt làm tin. Có lẽ, chúng ta tồn tại được là nhờ có đồng loại ở bên.
“Những lời chúng tôi nói ở bệnh viện bên bờ biển” “nặng” cả về trọng lượng sách lẫn giá trị bên trong. 1 câu chuyện lộn xộn trong các dòng thời gian và giữa những tâm trí lạc lối của con người; tuy có nhiều đau thương nhưng bên cạnh đó cũng làm nổi bật tình yêu và hy vọng. Cuốn one-shot này nhất định là một món ăn tinh thần không thể thiếu trên kệ sách của những tín đồ truyện Nhật: kì ảo, lôi cuốn nhưng không hề nhàm chán hay kém phần kịch tính; vẫn đưa người đọc theo dòng thời gian trong mạch truyện một cách cực kì tinh tế và lãng mạn.
Bài review nghe như ChatGPT. Mình khá dễ tính với LN luôn ấy, thêm nữa đây là 1 trong những cuốn LN "dài" mình từng đọc. Không thật sự xuất sắc nhưng chỉ cần có điểm sáng là mình sẵn lòng nâng đỡ =))) Nội dung dễ đọc, art và bìa đẹp.
Đây là bài hồi đấy mình viết cho cuộc thi kỉ niệm sách Kim Đồng nên nghe hơi văn với mang vibe khác lắm =))) Hôm bữa mình mới lục tìm lại được nên quyết định đăng luôn. Mình cũng quên gần hết nội dung rồi nhưng rất ấn tượng world building của nó, hợp gu mình cực. Cuốn này không đưa mình "xuyên không" hẳn vào trong đấy nhưng khiến mình có cảm giác là 1 spectator bất tử và vô hình, đứng xem từ đầu đến cuối vì thiết lập nhân vật và tuyến truyện rất gần gũi, rõ ràng: Từ trong nhà đi ra ngoài đường, xong lại loanh quanh khu mình sống, rồi gặp gỡ bạn bè ở những chỗ khác Nói chung là "fresh".
1 cơn đại dịch càn quét quy mô lớn giáng xuống thị trấn yên bình nọ chính là khởi nguồn cho chuỗi bi kịch xảy ra sau đó. Cùng với sự xuất hiện ấy là “cuộc xâm lược” của những sinh vật khổng lồ kì lạ mà người duy nhất còn sống sót trong thị trấn, Sou, tin rằng chúng có mối liên hệ với những sinh mạng thân cận mà căn bệnh đã cướp đi từ cậu.
Sou cãi nhau với bố mẹ trong bữa tối nọ vì 1 chuyện nhỏ nhặt để rồi phải hối hận ngay chỉ chưa đầy một tuần sau đó khi cậu chứng kiến sự ra đi bất ngờ không một lời từ biệt của cả 2 người. Họ đã lây bệnh từ Sou nhưng chỉ có 1 mình cậu sống sót. Nhiều đứa trẻ đồng trang lứa khác cũng đều sở hữu sức mạnh đặc biệt cho riêng mình sau khi nhiễm bệnh, cùng chiến đấu cho một tương lai mờ mịt phía trước. Đằng sau bi kịch là những cái chết, chúng gắn liền với nhau và hiện diện khắp mọi nơi.
Qua mỗi bước chân, hành động, cậu đều cảm thấy cái chết thảm khốc đang cận kề hơn bao giờ hết. Dường như lúc nào những cá thể mang nghĩa vụ phải chiến đấu còn sống sót luôn phải đứng bên bờ vực lằn ranh sinh tử. Người bạn trong một phần nghìn giây trước đang nở nụ cười với mình liền chỉ còn lại một cái đầu với niềm vui le lói chưa kịp tắt trên khuôn mặt. Tất cả những cảm giác chết chóc đó đã hằn sâu trong Sou, khiến cậu chợt nhận ra sinh mạng con người mong manh đến thế nào.
Cùng năng lực mạnh mẽ mà những người trẻ có được là sự bào mòn trong tâm hồn non nớt. Tất cả những xúc cảm tiêu cực bao gồm: đố kỵ, sợ hãi, thù ghét, thất vọng, bất lực… lần lượt trỗi dậy và đồng loạt làm kiệt quệ họ. Mỗi lần kể về câu chuyện tưởng chừng chỉ lặp lại xuyên suốt mạch truyện là 1 lần Sou phải đối mặt với quá khứ đau thương. Dẫu dòng chảy thời gian có đưa quỹ đạo cuộc sống trở lại như thường nhật nhưng kí ức về khoảng thời gian ác mộng đó vẫn còn đọng lại rất rõ trong tâm trí người phải trực tiếp trải qua. Cái chết vẫn hiện hữu cùng với bao yêu thương, giấc mơ và nuối tiếc dang dở của những đứa trẻ siêu nhiên đã đặt cược chính mạng sống chúng vào cuộc chiến đó.
“Giấc mơ không phải là thứ mà con người có thể lựa chọn. Đột nhiên, vào một ngày đẹp trời nọ, nó đứng chắn giữa con đường mà họ đi, chẳng thèm hỏi ý kiến đã tự tiện xâm nhập vào trong số mệnh của bọn họ. Chính vì vậy, thậm chí đã có những người phải chết.” Chết khi ước mơ chưa được hoàn thành không có nghĩa là kết thúc. Miễn vẫn còn những trái tim đồng điệu thì ước mơ vẫn sẽ được duy trì và nối tiếp cho đến mai sau. Chẳng phải giấc mơ chính là thứ gắn kết con người lại với nhau dù ở trong bất cứ thời điểm nào: quá khứ, hiện tại hay tương lai? Những đứa trẻ đã mất đi gia đình tin tưởng vào mối liên kết đó nên chúng không ngừng chiến đấu để bảo vệ nhiều sinh mạng nhất có thể.
Sou đã tỏ tình với người con gái mình thích sau cuộc chiến, trong một hoàn cảnh không thể bất ngờ hơn. Bầu không khí nhuộm màu hồng của tình yêu đôi lứa trái ngược hoàn toàn với bối cảnh hơn nửa đầu cuốn sách. Chính cô gái được tỏ tình ấy cũng ngạc nhiên, nhưng có vẻ cô đã nhận ra tình cảm của cậu từ lúc còn chiến đấu cùng nhau. Ngay cả khi nằm giữa biển lửa chiến tranh, con người vẫn le lói tình cảm và không hề đánh mất đi những thứ rất “người” của mình. Họ chắc hẳn đã hy vọng về một tương lai hòa bình nơi có thể bộc lộ những cảm xúc chân thành đó một cách tự nhiên như trước. Oái oăm thay, số phận đã được định đoạt sẵn một cách bất công; những đứa trẻ trở về đều phải điều trị trong bệnh viện và lần lượt rời xa nhau, bằng cách này hoặc cách khác. Ước nguyện được sống chung dưới một mái nhà, thậm chí có một hạnh phúc bình thường cũng không thể. Đó là cái “nghiệp” mà Sou và bạn của mình phải gánh vác.
Chúng ta định nghĩa “tận thế” là gì? Có người cho rằng đó là khi trái đất bị hủy diệt; có người lại nghĩ đó là khi có một thảm họa thiên nhiên kinh hoàng giáng xuống. Dưới góc nhìn của cậu trai đặc biệt kia, thế giới kết thúc khi con người không còn một ai ở bên. Quan niệm đó làm mình suy nghĩ lại về tầm quan trọng của mối quan hệ giữa người với người. Ngay cả những tên ma hài khổng lồ cũng không thể bỏ mặc khi có một con bị bắt làm tin. Có lẽ, chúng ta tồn tại được là nhờ có đồng loại ở bên.
“Những lời chúng tôi nói ở bệnh viện bên bờ biển” “nặng” cả về trọng lượng sách lẫn giá trị bên trong. 1 câu chuyện lộn xộn trong các dòng thời gian và giữa những tâm trí lạc lối của con người; tuy có nhiều đau thương nhưng bên cạnh đó cũng làm nổi bật tình yêu và hy vọng. Cuốn one-shot này nhất định là một món ăn tinh thần không thể thiếu trên kệ sách của những tín đồ truyện Nhật: kì ảo, lôi cuốn nhưng không hề nhàm chán hay kém phần kịch tính; vẫn đưa người đọc theo dòng thời gian trong mạch truyện một cách cực kì tinh tế và lãng mạn.
Bài review nghe như ChatGPT. Mình khá dễ tính với LN luôn ấy, thêm nữa đây là 1 trong những cuốn LN "dài" mình từng đọc. Không thật sự xuất sắc nhưng chỉ cần có điểm sáng là mình sẵn lòng nâng đỡ =))) Nội dung dễ đọc, art và bìa đẹp.
This entire review has been hidden because of spoilers.